Tôi là một người phụ nữ thành đạt. Ở tuổi 30, tôi có một công việc ổn định với mức thu nhập là mơ ước của nhiều người. Tôi đã mua được một căn chung cư và quyết định sinh một đứa con mà không muốn vướng bận chuyện gia đình. Nhưng chính chuyện không chồng mà chửa đã khiến tôi mất đi rất nhiều thứ!
Tôi không thích phải vướng bận vào chuyện gia đình nhưng vẫn muốn làm một người mẹ. Đó là chuyện bình thường. Nhưng tôi thực sự không ngờ những khó khăn mà hai mẹ con tôi phải chịu đựng khi không chồng mà chửa.
Ảnh minh hoạ
Tôi có tư tưởng khá Tây nên nghĩ việc có một đứa con mà không lấy chồng là chuyện bình thường. Tôi cũng giữ luôn bí mật về người bố của con. Bởi tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh ấy. Và đặc biệt, tôi chỉ muốn con là của riêng tôi chứ không phải chia sẻ với ai. Chính vì vậy, khi biết mình có thai, tôi quyết định chuyển nhà và chuyển chỗ làm để anh ấy không còn biết thông tin gì về mình nữa.
Đến chỗ làm mới, khi thấy tôi bụng mang dạ chửa mà lủi thủi một mình, đồng nghiệp cứ săm soi, chỉ trỏ và thì thầm với nhau. Tôi không nghe được họ nói gì nhưng cái cách họ nhìn tôi và tiếng cười của họ đã nói cho tôi biết tất cả.
Tiếng cười và ánh nhìn mang đầy sự tò mò, mỉa mai và có gì đó coi thường tôi. Có lẽ, họ cho tôi là một cô gái hư hỏng, trót dại với người nào đó rồi phải chịu hậu quả. Những ánh mắt săm soi của mọi người khiến tôi thực sự khó chịu.
Tuy nhiên, tôi chấp nhận và vượt qua tất cả để quyết tâm nuôi con một mình. Nhưng khi đứa trẻ ra đời, trực tiếp phải đối diện với những khó khăn vất vả cũng như những ánh nhìn thiếu thiện cảm, soi mói của mọi người xung quanh thì tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi. Một mình nuôi con và tự lo cho cuộc sống mà không có ai giúp đỡ lại cộng thêm những áp lực tâm lý khiến tôi thật sự kiệt quệ về thể xác và tinh thần. Đã vậy trong công việc tôi cũng bị đối xử một cách phân biệt, những lúc con ốm đau, tôi xin nghỉ, lại nhận được những lời cạnh khóe, mỉa mai của đồng nghiệp, ánh nhìn coi thường và có phần khó chịu của sếp.
Bố mẹ, anh chị em ruột của tôi cũng xa lánh. Cứ thấy tôi về là mẹ tôi lại khóc. Bố tôi thì nói coi như không có tôi tồn tại nữa. Ngay cả khi tôi sinh em bé, mẹ và các chị gái cũng để mặc tôi trong bệnh viện một mình. Không một ai đến thăm, cũng không ai bên cạnh giúp đỡ. Cũng may, một vài người bạn thân đã giúp tôi làm tất cả.
Bạn bè tôi cũng ít dần. Không phải vì họ quá bận bịu mà không có thời gian đến thăm mẹ con tôi mà có lẽ họ cũng sợ bị mang tiếng chơi với cô gái một mình nuôi con.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, tôi là một người hư hỏng, lầm lỡ và họ nhìn tôi như thể tôi đã phạm một tội lỗi tày trời vậy. Tôi cảm thấy vô cùng tổn thương, đau khổ khi bị đối xử một cách không công bằng như vậy.
Chẳng lẽ, việc có con mà không lấy chồng lại xấu đến vậy. Tôi có đáng bị trừng phạt như vậy không?
Uyên Phương
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét